(Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Nguồn: internet)
Động Nang Man ở
bản Pha, xã Yên Khê, huyện Con Cuông, tỉnh Nghệ An, là một hang động đẹp nổi
tiếng. Tại sao động Nang Man lại đẹp như vậy? Dân bản Thái ở đây kể rằng:
Ngày xưa, chủ bản
Pha có một người con gái vô cùng xinh đẹp. Mỗi khi nàng xuống suối Huồi Diêm
, tôm cá đến vây lượn xung quanh đôi chân bắp chuối nõn nà của nàng. Nàng vừa đẹp, vừa hát hay. Mỗi lần nghe nàng hát, chim trên núi Phá Hín sau bản đang bay cũng dừng cánh lắng nghe. Nàng hát hay, đẹp người lại đẹp nết. Trong bản, ai cũng yêu thương nàng. Một chàng trai bản khoẻ đẹp đem lòng yêu nàng chân thành, tha thiết. Nàng cũng rất yêu chàng, nhưng không dám để lộ cho ai biết. Nàng sợ nhất là bố. Bố nàng là một chủ bản nghiêm khắc, rất phân biệt giữa người giàu, kẻ nghèo.
, tôm cá đến vây lượn xung quanh đôi chân bắp chuối nõn nà của nàng. Nàng vừa đẹp, vừa hát hay. Mỗi lần nghe nàng hát, chim trên núi Phá Hín sau bản đang bay cũng dừng cánh lắng nghe. Nàng hát hay, đẹp người lại đẹp nết. Trong bản, ai cũng yêu thương nàng. Một chàng trai bản khoẻ đẹp đem lòng yêu nàng chân thành, tha thiết. Nàng cũng rất yêu chàng, nhưng không dám để lộ cho ai biết. Nàng sợ nhất là bố. Bố nàng là một chủ bản nghiêm khắc, rất phân biệt giữa người giàu, kẻ nghèo.
Một hôm, nhà chủ
bản có khách. Khách ở mường xa nghe nói là rất giàu có mang rượu thịt đến xin
cầu hôn với cô gái ông chủ bản. Chủ bản gọi nàng ra giữa sàn hỏi:
- Người ta muốn
cầu hôn với con, con ưng chứ?
Nàng bỗng đổ gục
xuống giữa nhà, nước mắt đầm đìa, không nói được một lời.
- Ưng hay không,
con cũng nói với bố một tiếng chứ!? Chủ bản đã bắt đầu nổi cáu.
Người mẹ rất
thương con, biết được nỗi niềm của con, liền từ trong nhà ra dìu con vào. Bà
nói:
- Thôi, ông hãy
để cho tôi dỗ dành nó.
Ở trong buồng,
nàng vẫn khóc, nước mắt chan hoà. Nàng nói:
- Mẹ ơi, con chết
mất!... Con đã có người yêu…
- Mẹ biết, mẹ biết-
người mẹ nói, nước mắt ứa ra. Nhưng bố sẽ không cho con lấy người đó đâu.
Người con gái bỗng
khóc nấc lên. Chủ bản sầm sầm bước vào nhà, nói:
- Tao đã nhận lời
với người ta rồi! Tao đã nhận bạc vàng, rượu thịt của người ta rồi!
- Không, bố ơi!
Không!- Người con gái tuột khỏi tay mẹ, vùng dậy nói.
- Mày phải lấy!-
Chủ bản rít lên- Mày không lấy thì tao giết mày!
Nàng nghe nói đến
đó lại đổ gục xuống sàn. Chủ bản quay ra tiếp khách. Cô gái khóc nấc lên một tiếng
rồi níu lấy người mẹ, nói:
- Mẹ cho con đi
xuống dưới vườn một tí nhé!
Người mẹ nhìn
con, nước mắt càng tuôn trào. Bà gật gật đầu. Cô gái lẻn xuống thang phía sau
nhà. Cô đi dưới ánh trăng khuya. Bàn chân cô lướt nhẹ trên cỏ ướt đầm hơi sương.
Cô đi về phía nhà của người con trai yêu dấu. Cô khẽ gọi người yêu và hai người
quấn quýt lấy nhau, đi vào rừng. Họ đến chân núi, trèo lên hang đá. Trăng càng
sáng ngời ngợi. Chàng trai cởi áo trải trước cửa hang cho nàng ngồi. Chàng gắn
nụ hôn của mình vào cặp môi nàng như không muốn rời ra nữa. Bản Pha đã chìm
trong giấc ngủ. Chỉ còn lại mặt trăng tròn đầy đặn, soi tỏ, chứng giám cho tình
yêu của hai người.
Gần đến ngày cưới
thì chủ bản biết con gái mình có thai. Lão quá bàng hoàng, trút giận dữ lên người
con gái. Lão hét:
- Mày có thai với
ai?! Mày có thai với thằng nào?! Nói, không tao cắt lưỡi!
Lão hét và tuốt
dao khỏi vỏ sáng loáng.
Nàng đành phải thú
tội. Biết là con gái đã có thai với một thằng con nhà nghèo, lão gầm lên:
- Tao sẽ tống cổ
mày vào hang đá trên núi, cho mày đẻ trên đó, cho thằng con của mày chết mất xác!
Nói rồi lão sai
tay chân túm lấy nàng lôi đi. Chúng nhét nàng vào hang đá trước đây nàng đã cùng
người yêu say đắm bên nhau, rồi tấp cửa hang lại. Đếm đến, nhân lúc bọn canh gác
đã ngủ say, người yêu của nàng lẻn đến, thò tay vào hang đưa cơm cho nàng.
Trong lúc nàng ăn, chàng ghé vai vào tảng đá, định mở cửa hang, cứu nàng ra cùng
trốn đi, nhưng một mình chàng thì không thể bẩy được. Đêm hôm sau, chàng lại lẻn
lên, đưa cơm nước, chăn, áo… cho nàng. Cứ thế, chàng đi lại chăm sóc nàng cho đến
ngày nàng sinh. Dù không thấy mặt con, nhưng chàng đã nghe tiếng con khóc, biết
nó bú khoẻ, ngủ ngoan, lòng chàng tràn đầy hạnh phúc. Tất cả những việc làm đó
của chàng, tất cả những buổi gặp gỡ của chàng với nàng chẳng hề ai biết được,
chỉ trừ một người: đó là Pỏ Phạ (ông Trời).
Cảm phục trước mối
tình đẹp đẽ của hai người, Pỏ Phạ cho người xuống giúp họ. Người nhà Pỏ Phạ mở
cửa hang; sắp xếp bên trong hang cho rộng ra; trang trí vòm hang, vách hang những
cảnh rồng bay phượng múa; làm giường cho nàng nằm; làm những nhũ đá buông xuống;
làm những núm cồng cho nàng đánh… Trong hang đã lộng lẫy, nguy nga, nhưng người
nhà Pỏ Phạ còn muốn làm cho lộng lẫy, nguy nga hơn nữa; bèn kê đá, đứng lên, định
trang trí thêm vòm hang một chút nữa… Chợt họ làm lăn tảng đá kê, gây nên tiếng
động, làm hai mẹ con nàng thức giấc. Bị lộ, người nhà Pỏ Phạ nhanh chóng rút ra
khỏi hang và lập tức cả hang hoá đá.
Hôm sau, dân bản
Pha nhìn lên núi thấy cửa hang rộng mở. Lão chủ bản chạy lên xem, tưởng con mình
đã bị chàng trai cứu thoát. Nào ngờ, hắn thấy một cái hang hoàn toàn khác;
trong đó có người phụ nữ bồng con hoá đá! Lão gục xuống, hối hận ôm lấy tượng đá
khóc. Người mẹ cô con gái và người yêu của nàng cũng vừa lên đến nơi, cùng ôm lấy
tượng đá khóc như đứt từng khúc ruột.
Nước mắt của họ
chảy mãi, chảy mãi thành suối nước chảy róc rách trong lòng hang.
Sau này, người dân
bản Pha gọi cái hang động đẹp lộng lẫy của bản mình là động Nang Man- tức là động
Cô Gái Có Thai để nhớ chuyện cô gái con chủ bản đã từng bị giam hãm, sinh nở ở đây.
Theo
"Múa hát mừng nhà mới"- Quán Vi Miên chủ biên.
Người kể:
Lương Thị Thu, bản Pha, Yên Khê, Con Cuông, Nghệ An.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét