(Ảnh từ internet)
Ngày xưa, ở vùng
Bản Lạo, Bản Khôông, có một suối nước trong xanh, ngày đêm róc rách đem nước về
tưới cho vùng đất mênh mông, màu mỡ. Dân làng đắp phai, đào mương, đưa nước vào
ruộng cấy cày. Một năm hai mùa, bản làng ấm no, trù phú có tiếng
.
.
Dòng suối trong
xanh ấy là dòng nước thần.
Chuyện kể rằng ở
Bản Bìa có một ông già hiền hậu, thỉnh thoảng vẫn đi rừng. Một hôm ông vào rừng
tìm chạc mây. Ông tìm khắp núi, khắp rừng mà chẳng thấy mây đâu. Bỗng ông lạc
vào một thung lũng lạ, xung quanh núi cao bao bọc. Ông không tìm được đường ra.
Trong thung lũng có một con suối. Ông bèn lội theo dòng suối, mong thoát ra
khỏi núi bao bọc. Nước chảy vào một hang đá, mất hút vào lòng núi. Ông đứng
ngắm nghía hồi lâu rồi nhận ra dòng nước đó chảy đi lắm ngả. Có ngả chảy về Bản
Bìa của ông. Riêng phía Bản Lạo, Bản Khôông thì chẳng có dòng nước nào. Ông
nghĩ đến dân bản dưới đó quanh năm khô khát, mọi chuyện đều chỉ trông chờ hạt
mưa. Ông bèn quên hết mệt đói, xắn quần lên, bẩy đá khơi dòng cho nước chảy về
phía Bản Lạo, Bản Khôông. Công việc đến chiều tối thì xong. Thác nước ào ào
tung bọt trắng xoá, cuồn cuộn chảy xuống thung lũng. Chim thú tung bay, chạy
nhảy náo động khắp nơi để đón dòng nước về. Hạt mầm chui lên khỏi mặt đất; chồi
non bật ra khỏi vỏ cây; hoa nở bung, đậu quả… Sự sống núi rừng, làng bản sinh
sôi, nảy nở. Đàn ông, đàn bà, người già, trẻ con đốt lửa đi đón nước, xem suối
nước thần- họ gọi thế.
Ông già Bản Bìa
vừa về đến nhà đã thấy có đoàn người cầm đuốc sáng rực từ Bản Lạo, Bản Khôông
đi lên hỏi:
- Ông vừa đi rừng
về phải không? Quần ông còn xắn kia, vỏ dao còn mang kia, khăn trên đầu còn
quấn kia. Đúng như Bà Chửa Hoang nói rồi!
Ông già ngớ
người, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng đoàn người đã nhanh nhảu nói:
- Chuyện lành
thôi mà. Chúng tôi nghe Bà Chửa Hoang nói ông đã đắp suối, khơi cho nước trên
núi chảy xuống Bản Lạo, Bản Khôông, đúng không?
Lúc này ông già
mới buột miệng nói:
- Ờ, ờ…, phải.
- Thế thì chúng
tôi xin đa tạ ông. Xin mời ông xuống làm lễ ăn mừng với dân bản chúng tôi ngay
đêm nay!
Ông già chưa kịp
nói thêm gì thì mọi người đã đặt ông lên cáng khiêng đi… Họ mổ trâu, uống rượu,
đánh cồng chiêng ăn mừng. Trong cuộc vui, ông già chú ý không thấy Bà Chửa
Hoang đâu. Đúng là khi vào rừng, ông có gặp Bà. Chính Bà đã nói với dân bản
điều đó, họ mới biết. Nhưng tại sao bây giờ không có Bà? Ông hỏi trưởng bản xem
Bà Chửa Hoang đâu, thì ông ấy nói:
- Bà Chửa Hoang
bị đuổi ra ở ngoài bản, ai cho Bà tham gia vào "lễ" bao giờ!
Ông già Bản Bìa buông
một tiếng thở dài…
Đến mùa năm đó,
gặt hái xong, dân Bản Lạo, Bản Khôông tổ chức lễ cúng dòng suối, và họ lại lên
rước ông già Bản Bìa xuống cùng vui. Họ khiêng ông ngồi trên kiệu. Rồi năm sau,
năm sau nữa, cũng thế!
Rồi đến một năm,
những người già sai bọn trai bản choai choai đi khiêng ông già Bản Bìa. Dọc
đường, chúng bàn cãi nhau:
- Tại sao ông già
Bản Bìa năm nào cũng bắt dân bản ta lên khiêng xuống đánh chén thịt rượu, hả?
- Phải đấy!
- Từ nay trở đi
người già giao việc đó cho bọn ta rồi.
- Phải đấy!
- Giết quách lão
đi cho xong!
- Phải đấy!
Thế là đám người
đi được nửa đường, liền quăng kiệu trở về, đón chờ giết ông lão Bản Bìa. Họ
nghĩ, không thấy người lên đón, ông lão nhớ "lễ", thể nào cũng xuống.
Qủa đúng như vậy.
Ở nhà, ông lão thấy đến giờ rồi mà không có người Bản Lạo, Bản Khôông lên đón,
thấy băn khoăn. Ông nghĩ gì thì gì, cũng phải xuống dưới đó xem sao? Ông đi
được nửa đường thì thấy xa xa Bà Chửa Hoang hớt hơ hớt hải chạy lại. Bà nói
rằng người Bản Lạo, Bản Khôông chẳng muốn khiêng ông đi về mỗi dịp lễ suối nữa,
họ sẽ giết ông cho rảnh, ông cần phải nhanh nhanh trốn…
Ông lão ngửa mặt
lên trời than:
- Lòng dạ con
người đến thế ư?
Rồi ông cảm ơn Bà
Chửa Hoang, quay gót nhanh chân trở về. Hôm đó, người Bản Bìa không thấy ông
lão về nhà nữa. Mấy người em trai cất công đi tìm đâu cũng không thấy.
Ông lão đi mất,
thì dòng suối chảy xuống Bản Lạo, Bản Khôông cũng cạn khô, không chảy nữa.
Người ta bèn ngược theo dòng suối cạn mà tìm nguồn suối. Nhưng chẳng thấy nguồn
suối đâu mà còn bị lạc trong rừng, trong thung lũng đến đói vàng mắt, phải ăn
quả cây, củ rừng mới bò về đến nhà.
Đến lúc đó, mọi
người đã hiểu dòng suối ấy chính là dòng nước thần, chứ không phải bình thường;
ông lão Bản Bìa cũng là Thần vậy. Nhưng mọi sự đã muộn rồi.
Cho đến bây giờ
Bản Lạo, Bản Khôông vẫn chẳng còn suối nước chảy quanh năm. Một con suối chỉ có
nước trong mùa mưa bão. Ấy vậy nên ở đây họ rất quý nước./.
Trích từ "Múa hát mừng nhà mới"- Quán Vi
Miên chủ biên.
Người kể: Lương Văn Bóng, Bản Vực, Châu Lý, Quỳ
Hợp, Nghệ An.
Câu chuyên thật hay. Nó đúng như câu tục ngữ: "Uống nước nhớ nguồn". Hiểu rộng ra, ai không "nhớ nguồn" sẽ không bao giờ được hưởng dòng nước mát!
Trả lờiXóaOh Nhật Thành ah mh cứ thấy mang máng như thế nhưng ko diễn giải ra được...
Xóa