(Ảnh từ internet)
Ngày xưa, lâu lắm rồi, có bọn giặc đến cướp bản mường Mướng
Cuổng. Dân bản đã cùng nhau đánh giặc, bắt được tên cầm đầu của chúng. Tên thủ
lĩnh giặc cao to, lì lợm, đánh đập thế nào cũng không chết. Trong bản có ông Mo
Mường rất giỏi phép thuật
. Ông nói với dân bản:
. Ông nói với dân bản:
- Giải hắn vào thung lũng!
- Để làm gì?
- Cứ đi rồi khắc biết!- Mo Mường nói kiên quyết.
Mọi người dùng chạc rừng trói quặt tay tên tướng giặc giải đi.
Họ vào đến thung lũng trong rừng sâu, bốn bề rừng núi rậm rạp.
- Đánh đi!- Mo Mường hạ lệnh cho mọi người đánh tên giặc. Người
thì dùng gậy gộc, cán thuổng; người thì dùng cái rìu đánh tới tấp vào người hắn.
Nhưng tên giặc càng bị đánh càng to ra, khoẻ thêm. Thấy thế, có người đã lo sợ.
- Dìm hắn xuống suối!- Mo Mường lại nói.
Lập tức mọi người kéo tên giặc xuống suối và khiêng cây gỗ đè
lên. Hắn bị dìm dưới nước đến lúc trời tối. Mo Mường bảo:
- Ra xem hắn đã bị chết chưa?
Người ta đốt đuốc xuống suối xem. Họ lật khúc gỗ ra, thấy tên
thủ lĩnh giặc vẫn còn thở.
- Tiếp tục dìm đến sáng!- Mo Mường ra lệnh tiếp- Nhớ canh gác
cẩn thận!
Mọi người đốt lửa bên suối gác đến tận khuya. Mấy người buồn
ngủ quá, liền bàn nhau xuống xem tên tướng giặc đã chết chưa.
Họ lội xuống suối, lật cây gỗ ra xem. Hắn vẫn cựa quậy. Họ lại
dìm hắn xuống nước.
Sáng hôm sau, tên giặc vẫn chưa chết. Mo Mường lại ra lệnh:
- Đưa hắn lên bờ!
Mọi người lại kéo hắn lên bờ. Đã có người nao núng, sợ hãi.
- Chặt cho ta một
cây nứa!- Mo Mường ra lệnh.
Mọi người toả đi
tìm chặt nứa. Nhưng ở vùng này không có nứa. Rừng toàn một thứ cây quắn, một loại cây họ tre, thân nhỏ, mọc
nhiều trong rừng.
- Dạ, ở đây không
có nứa, chỉ có toàn cây quắn thôi ạ.-
Mọi người chặt cây quắn về và nói với
Mo Mường. Mo Mường bảo:
- Cây quắn cũng được. Vót nhọn đi!
Họ vót thật nhọn
cây quắn. Xong, Mo Mường bảo đè sấp tên
tướng giặc xuống và đóng cây quắn vào
hậu môn hắn.
Tên giặc chịu chết.
Từ đó, bọn giặc cũng
tan. Dân bản lập nên bản mới nơi họ chặt những cây quắn và gọi là Bản Quắn. Còn thung lũng nơi họ dìm tên tướng giặc
xuống suối thì gọi là Túng Chẻ, nghĩa là Thung Dìm.
Trích từ "Múa hát mừng nhà mới"- Quán Vi
Miên chủ biên.
Người kể: Vi Văn Thắng, Giáo viên tiểu học Liên
Hợp, Quỳ Hợp, Nghệ An.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét